
Ảnh minh họa: Internet
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy. Đó là ngày 20/12/1988 – ngày tôi sinh con, cũng là ngày tôi buộc phải lựa chọn giữa bản thân mình và đứa con bé bỏng.Theo dự tính của bác sĩ, con tôi sẽ nặng khoảng 3 cân rưỡi. Trước đó, tôi đã thuận lợi sinh 2 đứa con, do đó bác sĩ cho rằng ca sinh này sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên, mọi chuyện lại không phải như vậy. Đến lúc sinh, tôi cố hết sức nhưng chỉ cho ra được phần đầu. Phần người còn lại của con bị mắc kẹt. Sau vài phút cố gắng, bác sĩ nói với tôi và chồng rằng chúng tôi buộc phải đưa ra lựa chọn. Chúng tôi phải lựa chọn cứu sống con hoặc cứu chính bản thân tôi. Hơn nữa, chúng tôi phải quyết định thật nhanh, vì tình trạng của con đang tệ dần.
Sau khi nghe nói vậy, tôi nhìn thẳng vào bác sĩ và nói rằng tôi không cần phải lựa chọn. Tôi sẵn sàng từ bỏ cuộc sống vì con mình. Chồng tôi rưng rưng nhìn tôi, nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi dặn dò chồng hãy chăm sóc các con và nói với các con rằng tôi yêu chúng rất nhiều. Mọi chuyện xảy ra rất chóng vánh, chỉ trong vòng vài giây.
Các bác sĩ giải thích cho tôi quy trình kế tiếp. Họ sẽ đưa tôi vào phòng phẫu thuật và cố đưa em bé ra. Tôi vẫn có cơ hội sống sót, nhưng ca phẫu thuật sẽ gây chảy máu trong nghiêm trọng và tôi có nguy cơ tử vong cao. Tôi gật đầu chấp nhận tất cả rủi ro. Rồi tôi bắt đầu cầu nguyện, cầu xin một phép màu. Lúc này, tôi cảm thấy thật thanh thản. Tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng cho con. Tôi đã làm điều mà bất cứ bà mẹ nào cũng lựa chọn.